Ánh mắt cháy bỏng của Phó Như Hối khiến Sở Dung dù muốn cũng không thể phớt lờ, họ vẫn đứng bên giường, không khí càng lúc càng nóng lên, Sở Dung đang chuẩn bị hỏi xem anh có điều gì muốn nói không thì đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên. "Em đã cảm thấy vui hơn chưa?" Phó Như Hối hỏi. Sở Dung: "Hả?” "Học piano hôm nay mệt nhỉ. Giờ em thấy đã vui hơn chút nào chưa?” Sở Dung đáp: "Cũng ổn. Em đâu có buồn bã gì đâu?”

"Thế thì có nghĩa là, thông tin Tiểu Ngư báo cáo không đúng." Phó Như Hối nói một cách nghiêm túc: "Thằng bé đã báo tin sai rôi."

Trong lòng Sở Dung thâm nghĩ, Phó Dư nói không sai, cô thật sự đã buôn vì chuyện với Brown Tuấn nhưng chỉ trong chốc lát. Sở Dung không phải là người có nhiều điểm tốt nhưng điểm mạnh duy nhất là cô có thể sống không lo nghĩ, cô không cân phải quá bận tâm đến chuyện gì, vì thế mọi lo lắng chỉ là nhất thời - chuyện lớn không thể tránh, chuyện nhỏ không cần né tránh. Đây là kinh nghiệm mà Sở Dung rút ra sau nhiêu năm ở đây làm cá muối*.

(*): Đây là từ chỉ những người sống cuộc đời đơn điệu, không mục tiêu, không ước mơ, không hoài bão.

"Không thể nói như vậy được, rốt cuộc giáo viên dạy piano mà anh mang về là ai? Anh có thể nói rõ cho em biết được không?" Sở Dung nói một cách nghiêm túc: "Không phải em tò mò nhưng anh không cho em biết, em cảm thấy không an toàn lắm." "Không an toàn?" Phó Như Hối ngạc nhiên, lần đầu tiên anh thực sự băn khoăn: 'Em đang nói gì vậy?

Sở Dung thần thần bí bí, lén lút nhón chân nói nhỏ vào tai Phó Như Hối: "Không phải em lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử* nha, cũng không phải nghi ngờ mắt nhìn người của anh nhưng thật sự là, Brown Tuấn có chút kỳ lạ." Cậu ta cứ thế đi đến hỏi lý lịch của cô, không chỉ kỳ lạ mà rất rất kỳ lạ. Điều này khiến Sở Dung cảm thấy nguy hiểm, nếu Phó Như Hối không nói cho cô biết bất kỳ thông tin nào về Brown Tuấn thì chẳng phải cô và Brown Tuấn sẽ rơi vào tình trạng chênh lệch hiểu biết thông tin vê nhau sao?

(*): Đánh giá người khác bằng chính bản thân mình (trong khi bản thân lại không có tâm nhìn xa).

Brown Tuấn dường như biết những bí mật lớn nhất của cô nhưng cô chỉ biết biệt danh của Brown Tuấn, thậm chí không biết tên thật của anh ta. Sự bối rối trong ánh mắt Phó Như Hối dân dần biến mất, anh đã hiểu ý của Sở Dung, anh nhếch khóe miệng lên một cách ẩn ý. Có vẻ như anh đang muốn cười trên nỗi đau của người khác nhưng lại buộc phải nén xuống.

Em đang nghi ngờ Brown Tuấn là một nhân vật bí ẩn sao?"

Phó Như Hối điều chỉnh lại lời nói và hỏi với giọng điệu vừa cười vừa nghiêm túc.

Sở Dung bĩu môi: "Nghi ngờ của em có cơ sở, tại sao anh không cho em biết anh ta là ai? Cậu ta trông thật là lạ.

Phó Như Hối cười, bất đắc dĩ ho hai tiếng: "Anh hiểu rồi, em thử tra tên 'Sở Huân xem sao." "Sở Huân?" Sở Dung nghiêng đầu hỏi: "Đó là tên thật của anh ta à?

Phó Như Hối ừ một tiếng, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.

Sở Dung lấy điện thoại ra, ung dung đứng trước Phó Như Hối và bắt đầu tìm kiếm trên mạng. "Sở Huân..." Thật thú vị, cô mới chỉ nhập hai chữ đầu tiên thì hệ thống tìm kiếm đã gợi ý một cái tên và Sở Dung lập tức chọn vào đề xuất đầu tiên. Trang thông tin hiển thị toàn bộ dữ liệu của người đó.

Ảnh bìa hiển thị là hình một chàng trai trẻ trang điểm tinh tế, đôi mắt và son môi có màu sắc cực kỳ sáng và đậm, đường nét khuôn mặt thanh tú, hoàn toàn cân được kiểu trang điểm mà người khác khó lòng sử dụng được. Hơn nữa kiểu trang điểm đó càng khiến khí chất quyến rũ trên người cậu ta tăng thêm một bậc.

Quần áo cậu ta mặc rất thời trang, áo phông tay lỡ màu đen, quân yếm thiết kế độc lạ và một sợi dây thắt lưng màu bạc sáng bóng quấn quanh eo. Bởi vì động tác kiêng chân lên của cậu ta nên làm cho eo hiện ra một đường cong hoàn mỹ giữa không trung.

1.23791 sec| 2403.477 kb